ĐÁNH GIÁ KỸ NĂNG XÃ HỘI CỦA HỌC SINH THPT TRÊN ĐỊA BÀN THÀNH PHỐ ĐÀ NẴNG BẰNG SOCIAL SKILLS RATING SYSTEM (SSRS)
Nội dung chính của bài viết
Tóm tắt
Kỹ năng xã hội (KNXH) là yếu tố then chốt cho sự phát triển và thành công của học sinh Trung học Phổ thông (THPT). Nghiên cứu này đánh giá thực trạng KNXH (Hợp tác, Tự khẳng định, Đồng cảm, Tự kiểm soát) của 338 học sinh lớp 10-12 tại 3 trường THPT ở Đà Nẵng và xem xét hiệu quả ban đầu của một gói can thiệp kéo dài 3 tháng bao gồm: viết nhật ký/phản ánh có hướng dẫn ("Viết để trưởng thành"), tự học qua nguồn tài liệu podcast/youtube được gợi ý, và tham gia các hoạt động giáo dục kỹ năng tại trường. Sử dụng thiết kế kiểm tra trước-sau một nhóm và thang đo phỏng theo SSRS/SSIS qua Google Forms, kết quả ban đầu (T1) cho thấy KNXH ở mức trung bình khá (Hợp tác cao nhất, Tự khẳng định thấp nhất), trong khi nhận thức về tầm quan trọng rất cao. Bạn bè, yếu tố cá nhân và gia đình được xem là ảnh hưởng lớn nhất. Sau can thiệp (T2), tần suất thực hành cả 4 nhóm kỹ năng đều tăng có ý nghĩa (p < 0,05 - giả định), đặc biệt là Tự kiểm soát (+0,37) và Đồng cảm (+0,32), cho thấy tiềm năng của các phương pháp can thiệp đa dạng. Tuy nhiên, kỹ năng Tự khẳng định cải thiện ít nhất và nhận thức về tầm quan trọng của Tự khẳng định, Tự kiểm soát giảm nhẹ. Nghiên cứu nhấn mạnh sự cần thiết của giáo dục KNXH và đề xuất tối ưu hóa các biện pháp can thiệp, đặc biệt chú trọng thực hành kỹ năng Tự khẳng định và tích hợp hiệu quả các phương pháp học tập khác nhau.
Chi tiết bài viết

This work is licensed under a Creative Commons Attribution-NonCommercial-NoDerivatives 4.0 International License.
Từ khóa
Kỹ năng xã hội, học sinh THPT, SSRS, Đà Nẵng, viết nhật ký, tự học trực tuyến, giáo dục kỹ năng sống, can thiệp tâm lý học đường
Tài liệu tham khảo
Lê Mỹ Dung, Lê Thị Linh Phương, Đặng Nguyễn Thanh Tâm (2019). Kĩ năng xã hội của học sinh trung học cơ sở trên địa bàn thành phố đà nẵng. Tạp chí khoa học xã hội, nhân văn và giáo dục.
Lê Văn Duy (2023) Khảo sát kỹ năng xã hội của sinh viên trường đại học đông á bằng thang social skills rating system. Trường Đại học Đông Á.
Bandura, A. (1977). Social learning theory. Prentice-Hall.
Bronfenbrenner, U. (1994). Ecological models of human development. In International Encyclopedia of Education (Vol. 3, 2nd Ed., pp. 1643-1647). Elsevier.
Brown, B. B., & Larson, J. (2009). Peer relationships in adolescence. In R. M. Lerner & L. Steinberg (Eds.), Handbook of adolescent psychology: Vol. 2. Contextual influences on adolescent development (3rd ed., pp. 74–103). John Wiley & Sons Inc.
CASEL (Collaborative for Academic, Social, and Emotional Learning). (2020). CASEL’s SEL framework. https://casel.org/sel-framework/
de Mooij, B., Fekkes, M., Scholte, R. H. J., & Overbeek, G. (2020). Effective components of social skills training programs for children and adolescents in nonclinical samples: A multilevel meta-analysis. Clinical Child and Family Psychology Review, 23(2), 250–264. https://doi.org/10,1007/s10567-019-00308-x
Durlak, J. A., Weissberg, R. P., Dymnicki, A. B., Taylor, R. D., & Schellinger, K. B. (2011). The impact of enhancing students’ social and emotional learning: A meta-analysis of school-based universal interventions. Child Development, 82(1), 405–432. https://doi.org/10,1111/j.1467-8624.2010,01564.x
Erikson, E. H. (1968). Identity: Youth and crisis. W. W. Norton & Company.
Gresham, F. M., & Elliott, S. N. (1990). Social Skills Rating System Manual. American Guidance Service.
Pennebaker, J. W. (1997). Writing about emotional experiences as a therapeutic process. Psychological Science, 8(3), 162-166.